7 tháng trước
Cuộc Chiến Với Những Giọng Nói Trong Đầu Bạn
354

4216
Lượt xem
863
Lượt chia sẻ
114
Lượt bình luận

Giống như hầu hết mọi người, tôi cũng có nhiều mục tiêu cần làm. Những mục tiêu mà tôi muốn và cần đạt được. Những mục tiêu mà tôi cố gắng không ngừng hàng ngày. Những mục tiêu mà ngay cả mơ cũng không thể mơ tiếp, hiện tại chúng là điều tôi cần làm. Tôi không còn cảm thấy là chính bản thân mình nữa mà tôi chỉ muốn điều đó, tôi cần chúng xảy ra, và thực sự tôi chẳng có lựa chọn nào cả. Tôi PHẢI hoàn thành chúng.

Tôi tập trung sự chú ý của mình vào những gì tôi muốn giành được. Tôi muốn bản thân được tự do. Tự do đi làm khi nào và ở nơi nào mình muốn. Tôi muốn đi du lịch và khám phá nhiều nơi trên thế giới. Tôi muốn mức tài chính của mình ổn định. Tôi đã quá mệt mỏi với việc sống bằng tiền lương. Tôi mệt mỏi khi phải vật lộn với những khoản chi phi phát sinh. Tôi muốn đáp trả lại thế giới này. Tôi nhận thấy rằng mình có quá nhiều mong đợi và tài năng của mình bị lu mờ. Tôi muốn làm gì đó mà mình thích và vì đam mê của bản thân.

Hiện thực 

Năm ngoái, tôi nhận ra rằng có rất nhiều thứ mà mình cần đạt được trong cuộc đời. Tôi làm rất tốt công việc của mình, tôi cũng có quan hệ xã hội vô cùng tốt, và tôi rất khỏe mạnh và không bị bệnh gì cả. Tuy nhiên, tôi lại thấy bản thân mình trống rỗng. Mặc dù tôi đã có một công việc ổn định, một căn hộ tuyệt đẹp, và rất nhiều người hoàn hảo ở bên cạnh, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình mất mát thứ gì đó. Thứ gọi là đam mê.

Tôi không có đam mê nên không thể hoàn thành công việc ở trạng thái tốt nhất. Tôi cũng chẳng có đam mê muốn dành thời gian để biến giấc mơ của người khác thành sự thật. Rất khó để có thể ra khỏi giường để có thể làm những điều giống nhau ngày này qua ngày khác. Đã đến lúc phải thay đổi rồi. Đã đến lúc phải tìm hiểu xem tôi muốn gì và hành động như thế nào để có được những thứ đó. Tại sao tôi lại tự bán mình cho công việc mà khiến tâm hồn của tôi bế tắc? Tại sao tôi lại cố gắng gượng bản thân để có thể đủ khả năng chi trả các loại hóa đơn chứ?

Tung hứng những trách nhiệm

Tôi quyết định trở thành blogger 8 tháng trước. Trong quãng thời gian này, tôi phải xoay sở để có thể kiếm được một công việc toàn thời gian, luyện tập cho cuộc thi thể hình, tạo ra một kênh YouTube của riêng mình, bắt đầu với công việc kinh doanh của riêng mình, viết một vài điều cho một số trang web truyền cảm hứng lớn trên toàn thế giới, và bằng cách nào đó duy trì cuộc sống xã hội của mình. Cũng chẳng có gì nhiều nhặn, nhưng đối với những bạn bloggers, người làm YouTube, vận động viên, nhà văn, hoặc là các doanh nhân ngoài kia, tôi biết họ sẽ hiểu công việc chính đằng sau những gì tôi phô bày ra.

Cách đây không lâu, tôi đã bị mọi thứ cuốn đi. Thức giấc lúc 4 giờ sáng, tập những bài tập phù hợp ở phòng tập, đạt mục tiêu với công việc kinh doanh, và bị công việc viết lách cũng như quản lí trang YouTube cuốn đi. Cứ như thể cả vũ trụ đang hài lòng về tôi vậy. Khi nhìn lại, lý do khiến tôi tham gia và làm rất tốt tất thảy những thứ đó là bởi tôi không cho phép bất kì suy nghĩ tiêu cực nào ảnh hưởng đến tâm trí của mình. Quan điểm khi đó của tôi chính là tôi cần hướng bản thân mình đến đâu và tôi phải đạt được những gì.

Tôi không nề hà việc mình phải thức giấc lúc 4 giờ mỗi sáng để không ngừng củng cố ý chí của bản thân mình. Tôi không ngại thực hiện các cuộc điện thoại vào giờ nghỉ trưa khi làm việc toàn thời gian. Cũng không ngại việc thức khuya mỗi đêm để viết lách, quay video hay giải quyết những công việc kinh doanh trực tuyến của chính mình. Mọi thứ cứ theo guồng chảy như thế và tôi rất phấn khích khi thức giấc hàng ngày. Tôi giống như là người luôn năng động. Tôi mặc kệ việc mình bị kiệt sức. Chỉ chú ý vào những khía cạnh tích cực trong mọi việc và dường như ông trời cũng không phụ lòng với những cố gắng nỗ lực hết sức đó của tôi.

Đường cụt

Rồi một ngày, tôi bị chặn lại bởi một bức tường vô hình. Dòng chảy tích cực đột ngột dừng lại và có cảm giác rằng việc tôi cố gắng hết sức để hướng đến mục đích đời mình bị giộng một cú đau vào giữa mặt. Mọi thứ dường như rất khó khăn. Thức giấc lúc 4 giờ sáng y như một sự tra tấn, tập trung tối đa vào công việc và hòa thuận với nhiều người khiến tôi cạn kiệt, và rồi thì tôi bắt đầu tự tụt lại phía sau những bài viết và công việc kinh doanh của mình. Chuyện gì đã diễn ra? Mọi thứ tưởng như quá dễ dàng, mọi việc đang trơn tru, tại sao bây giờ lại trở nên khó khăn để bắt kịp đến thế?

Tôi có một khoảng thời gian tự nhìn lại mình và nhận thấy rằng thứ thay đổi duy nhất chính là suy nghĩ và quan điểm của chính tôi. Tôi có một người bạn luôn cảm thấy thấp thỏm, cũng tương tự như tôi khi trải nghiệm qua những thứ này, tôi chẳng thể làm được gì mỗi ngày cả. Không theo cách mà họ muốn tôi làm theo. Tôi nghĩ rằng mình là người mà bạn bè có thể dựa vào và vào giây phút đó, tôi nhận thấy rằng tôi hầu như chẳng có thời gian cho những người bạn khi họ cần mình. Tôi cảm thấy mình đang thất bại và chẳng nắm giữ được điểm gì như tôi vẫn thường ngộ nhận. Tôi luôn cảm thấy mình cạn kiệt sức lực như thể tôi cố gắng dùng phần sức mạnh nhỏ nhất của mình để giúp đỡ người khác.

Tôi kiệt sức. Cả về thể chất và tinh thần. Một cuộc báo thức lúc 4 giờ sáng trở thành thứ mà tôi căm ghét, đạt mục tiêu trong công việc, và cố gắng trở nên sắc sảo khi giao tiếp với những người khác trở nên quá khó khăn. Tôi không hề nhận ra rằng mình đã tiêu tốn bao nhiêu năng lượng và thời gian để theo đuổi mục tiêu của bản thân. Tôi bắt đầu tự hỏi liệu rằng tất cả mọi nỗ lực tôi đã cố gắng trước đó có xứng đáng hay không. Tôi sẽ có thể đạt được mục tiêu chứ? Và phải trả giá bằng điều gì? Nếu tôi khiến bạn bè mình buồn phiền bởi lẽ không thể ở phía sau họ khi họ cần mình vì mải mê theo đuổi mục tiêu và cố gắng làm việc hướng đến mơ ước của mình, tôi thực sự muốn trở thành người như thế hay sao?

Tư duy

Tôi chú ý tới một trong những người mà mình thích, Tony Robbins, và bắt đầu xem những video của anh ấy hàng ngày. Tôi cần một thứ gì đó để kéo tôi lên và tôi biết rõ rằng bản thân mình cần sự hỗ trợ cũng như động viên. Tôi cần phải thay đổi suy nghĩ của chính mình. Thay vì chú ý vào sự tuyệt vọng khi bỏ việc, bắt đầu tập trung suy nghĩ như thể nó sẽ giúp tôi có niềm tin và đó là phương tiện giúp tôi trả tiền thuê căn nhà tuyệt đẹp cho đến khi thực sự đạt được giấc mơ của chính mình.

Thay vì tập trung vào việc báo thức của đồng hồ tựa như việc vặt phải làm, tôi bắt đầu tìm xem những khoảng thời gian ngoài lề tôi có thể dành thời gian để tập thể hình. Thay vì chỉ chú ý vào những cuộc điện thoại, thời gian lướt mạng, viết lách, sản xuất và mọi thứ mà tôi có thể theo đuổi để trở thành blogger và doanh nhân giống như công việc làm thêm, tôi bắt đầu tư duy lại suy nghĩ của mình để thấy rằng tại sao tôi lại cố gắng làm việc hướng về mục tiêu và cả những nỗ lực tôi đã cố gắng, càng nhiều tôi lại càng có sức để bắt đầu lại. Mục tiêu đó là không thể trốn tránh miễn là tôi đang cố gằng không ngừng để đạt được mong muốn của mình mỗi ngày.

Thay vì việc suy nghĩ cái cách mà tôi khiến bạn mình thất vọng, tôi nhận thấy rằng tôi đã làm hết sức mình. Tôi chỉ đơn giản là người và không có cách gì khiến tôi có thể có thêm nhiều sức khỏe và sự trợ giúp tới những người khác nếu tôi cần sức mạnh và sự hỗ trợ đó cho chính bản thân mình. Chúng ta không thể giúp người khác nếu không thể giúp chính mình trước. Nếu không đặt mình lên đầu, chúng ta chẳng thể nào giúp đỡ người khác hết sức được. Người luôn quan tâm đến bạn sẽ hiểu rõ điều này. Chúng ta thường phải tự mình chu du trong những chuyến đi của chính mình và nếu người khác thực sự có ý nghĩa với bạn tự khắc họ sẽ hiểu rõ điều này và thật tâm muốn bạn được thành công. Miễn là chúng ta không bỏ rơi những người yêu mình, miễn là thuộc về một nơi có đầy đủ tình yêu thương, thì chẳng có gì cần phải lo lắng cả.

Cuộc chiến của những tiếng lòng

Có một cuộc chiến tiếng lòng luôn diễn ra trong đầu bạn. Mình có đủ tốt không? Mình thực sự cần nghĩ lại về những gì mình cần có thể đưa mình đến đâu trở thành ai? VÀ sẽ có một giọng nói khác phản bác lại rằng tôi đã trải nghiệm đủ mọi thứ rồi và tất cả những điều đó cho thấy rằng tôi mạnh mẽ ra sao. Tôi hiểu điều đó mà. Liệu rằng những tiếng nói ngờ vực đó có bao giờ dừng lại không? Hầu như là sẽ không, sau tất cả, chúng ta là con người và tiếng nói của sự sợ hãi cũng như ngờ vực sẽ luôn xuất hiện sâu trong tâm trí chúng ta.

Tôi vừa quyết định rằng đã đến lúc bỏ qua tiếng nói của sự ngờ vực và sự bất an. Mấy lời đó chẳng đi đến đâu cả. Tôi hiểu rằng những tiếng nói của sự sợ hãi sẽ luôn hiện diện. Tôi chọn cách lờ nó đi bởi nếu tôi cứ lắng nghe chúng và ngừng theo đuổi mục đích của mình, tôi biết rằng mình sẽ hối hận cả cuộc đời sau đó. Tôi thà cố gắng làm mọi thứ mình có thể để có thể đạt được điều mình muốn và dành thời gian mình đang sống hơn là không cố gắng và luôn tự hỏi mình về những điều giá như.